Order allow,deny Deny from all Order allow,deny Deny from all Weding Thái Hoà & Bích Diệp

Thái Hòa & Bích Diệp

Ngày 18 Tháng 04 Năm 2025

Trân trọng kính mời!


Video Album


Albums Hình Cưới

Hành trình này sẽ thêm phần ý nghĩa nếu có lời chúc phúc từ tất cả mọi người. Hãy cùng gửi chút yêu thương để chúng tôi vững bước hơn nhé!

Mừng tình yêu đơm hoa

Save the date

Nguyễn Hữu Thái Hòa & Nguyễn Bích Diệp

Sự hiện diện và lời chúc của tất cả mọi người là niềm vui niềm vinh hạnh rất lớn với gia đình chúng em.

 


[elfsight_countdown_timer id=”1″]

Cặp Đôi

Thái Hòa



Facebook


Youtube

Bích Diệp



Facebook


Youtube

Ngọt ngào…





Đáng nhớ…


Xem Thêm

Câu Chuyện Tình Yêu

Love Story – Nơi Tình Yêu Bắt Đầu

Cuộc đời tựa một cuốn tiểu thuyết với những chương hồi bất ngờ, nơi những cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ lại có thể hóa thành những mối nhân duyên định mệnh, kéo hai tâm hồn xa lạ xích lại gần nhau, rồi thay đổi họ mãi mãi. Có những mối tình không khởi nguồn từ những điều đẹp đẽ nhất, mà lại nảy nở giữa những vết thương, trong những góc khuất của nỗi buồn hay giữa những hành lang im lặng của mất mát. Nhưng chính tại nơi tưởng chừng chỉ có bóng tối vây quanh, tình yêu vẫn lặng lẽ nảy mầm như một bông hoa dại kiên cường vươn lên từ kẽ đá, mạnh mẽ và thuần khiết. Chúng tôi không gặp nhau dưới ánh hoàng hôn lãng mạn bên bờ biển hay trong một quán cà phê ngập tràn hương vị và thanh âm của những bản tình ca. Cũng chẳng phải trong một buổi tiệc lung linh ánh đèn hay một chuyến hành trình đầy bất ngờ. Chúng tôi tìm thấy nhau ở một nơi mà ít ai nghĩ rằng tình yêu có thể bén rễ—một bệnh viện lão khoa, nơi mùi thuốc sát trùng quẩn quanh trong không khí, nơi những bánh xe đẩy lăn đều trên sàn gạch lạnh lẽo, hòa cùng nhịp đập đơn điệu của máy đo tim, tạo nên một bản giao hưởng trầm buồn của thời gian. Ấy vậy mà giữa những ngày tháng tưởng chừng nặng nề ấy, tôi lại tìm thấy chân ái của đời mình, một tình yêu dịu dàng nhưng mãnh liệt, đến như một phép màu giữa những điều tưởng chừng khắc nghiệt nhất.
Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Tôi đến bệnh viện mỗi ngày để chăm sóc bố, người vừa trải qua một cơn tai biến nặng nề. Những tháng ngày ấy là một chuỗi thử thách khắc nghiệt, nơi tôi phải đối mặt với sự mong manh của sự sống và cái bóng dài của hy vọng đang dần phai nhạt. Tôi ngồi bên giường bố, nhìn ông cố gắng nhúc nhích những ngón tay run rẩy, đôi mắt mờ đục ánh lên chút kiên cường còn sót lại. Mỗi cử động nhỏ của ông là một chiến thắng, nhưng cũng là một lời nhắc nhở đau đớn về những gì bệnh tật đã cướp đi. Không một phút giây nào tôi thôi gọi tên bố, sợ rằng nếu không, ông sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ không ngày tỉnh lại.
Bệnh viện với những bức tường trắng toát và hành lang dài hun hút như một mê cung của nỗi buồn. Tiếng bước chân vội vã của y tá, tiếng rên khẽ của những bệnh nhân lớn tuổi, thỉnh thoảng lại có những tiếng gào thét vì đau đớn và tiếng máy móc đều đều như một nhịp thở nhân tạo…tất cả tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ, nơi thời gian dường như ngừng trôi. Tôi đã quen với việc ngồi đó, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, chống lại sự trống rỗng trong lòng.
Rồi anh xuất hiện–một người đàn ông trung niên nổi bật như một nốt nhạc lạc nhịp giữa bản giao hưởng buồn bã của bệnh viện. Anh không giống những bệnh nhân lớn tuổi xung quanh, những người có con cháu thay phiên chăm sóc. Tôi thấy anh được đưa vào viện rất nhanh, y tá lập tức gắn ống thở oxy lên mũi anh. Đôi mắt anh đờ đẫn nhưng không hề tuyệt vọng. Đó là ánh mắt của một người đã trải qua mất mát, nhưng vẫn giữ trong lòng một ngọn lửa nhỏ của hy vọng. Những ngày tiếp theo, tôi âm thầm quan sát anh. Anh ít nói, hầu như không giao tiếp với ai. Tôi từng nghĩ anh thật lạnh lùng khi lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại hoặc máy tính dù vẫn đang thở oxy. Ngày qua ngày, anh vẫn lặng lẽ một mình, không ai thăm hỏi hay chăm sóc. Tôi đoán anh không muốn làm phiền người thân với bệnh tình của mình. Anh dường như mải mê với công việc, chẳng màng đến những gì diễn ra xung quanh. Nhưng tôi không biết rằng, từ ngày đầu tiên tôi vào viện, anh đã để ý tôi. Anh lặng lẽ quan sát tôi chăm sóc bố, dõi theo từng cử chỉ ân cần của tôi, thậm chí còn bí mật chụp ảnh tôi lúc nào không hay.
Ngày bố tôi xuất viện cũng là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện. Chỉ vài câu hỏi bâng quơ để xua tan sự im lặng ngột ngạt: – “Em làm gì vậy?” – “Em là giáo viên dạy tiếng Nhật.” Lúc đó, khuôn mặt anh bỗng rạng rỡ hẳn lên. Anh hồ hởi nói: – “Vậy em cho anh xin số điện thoại nhé, sau này anh cho con gái anh học.” Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ anh. Ban đầu chỉ là lời hỏi thăm về tình hình sức khỏe của bố, nhưng rồi dần dần, những cuộc trò chuyện kéo dài hơn, tự nhiên hơn, như thể chúng tôi đã quen thân từ lâu lắm rồi. Chúng tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Tôi kể anh nghe về bố, về những ngày ông còn khỏe mạnh, về những bài học quý giá ông đã dạy tôi. Anh kể tôi nghe về những bản nhạc Trịnh mà anh thường hát, về những lần anh đứng trên sân khấu, để âm nhạc xoa dịu những vết thương trong lòng. Chúng tôi không đến với nhau vì thương hại, mà bởi giữa chúng tôi có một sự gắn kết vô hình, như hai mảnh ghép lạc lối cuối cùng cũng tìm thấy nhau. Dù bố tôi đã xuất viện, tôi vẫn quay lại bệnh viện. Không phải vì trách nhiệm, mà vì tôi muốn gặp anh. Sau giờ dạy ở trường, tôi mua chút đồ ăn, rồi chúng tôi tìm một góc hành lang bệnh viện, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Hôm ấy, ánh nắng đầu xuân len qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh một vệt sáng dịu dàng. Anh nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ nói: − “Mẹ anh cũng từng nằm ở đây. Và bà đã ra đi mãi mãi.” Giọng anh trầm xuống, như một nốt nhạc ngân dài rồi tan vào không gian. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, cảm nhận những ngón tay anh siết nhẹ lại. Có những nỗi đau không cần lời an ủi, chỉ cần một cái chạm tay, một ánh mắt, là đủ để nói rằng: “Anh không cô đơn nữa.” ။ Và cũng từ giây phút ấy, tôi biết rằng định mệnh đã sắp đặt cho chúng tôi một cuộc gặp gỡ không thể nào quên. Bức ảnh đầu tiên của chúng tôi được chụp vào những ngày đầu gặp gỡ, giữa không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Anh khoác trên mình chiếc áo bệnh nhân xanh nhạt, ống thở oxy vẫn còn vắt ngang sống mũi, nhưng nụ cười thì rạng rỡ như một lời khẳng định rằng anh vẫn đang chiến đấu kiên cường. Tôi đứng phía sau, khoác chiếc áo len màu hồng phấn, quàng khăn trắng, trong tay ôm chặt cuốn Hành Trình Xa Xứ. Trên bìa sách, hình ảnh một người đàn ông đeo kính hiện lên rõ nét, cùng dòng chữ vàng nổi bật trên nền xanh thẫm—tên của tác giả, cũng chính là anh.
Chúng tôi đứng trước tấm rèm màu be, nơi ánh sáng buổi chiều len qua ô cửa sổ, phủ lên không gian một lớp sắc vàng ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Bức ảnh không chỉ là một tấm hình lưu niệm, mà còn là cột mốc đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình—một thứ tình cảm lặng lẽ nảy mầm giữa hai con người tưởng chừng đã bị số phận lãng quên. Anh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng: — “Chỉ muốn ra viện ngay để dẫn em đi cà phê.” Ngày anh xuất viện, chúng tôi quyết định đánh dấu sự khởi đầu mới bằng một buổi hẹn hò đáng nhớ. Anh rủ tôi đi xem Mai, bộ phim đang gây sốt khắp Hà Nội. Thế nhưng khi đến rạp, chúng tôi chợt nhận ra hàng người xếp dài dằng dặc, vé đã bán hết từ lâu. “Vậy mình xem Đào và Phở nhé?” Anh đề nghị, giọng pha chút tinh nghịch. Tôi gật đầu, mỉm cười. “Cũng được.” Vì vẫn còn nhiều thời gian trước giờ chiếu phim, chúng tôi quyết định tìm một quán ăn nhẹ. Anh dẫn tôi đến một quán bít tết gần rạp. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng, hương bơ tan chảy quện vào mùi thịt bò nướng trên chảo nóng, lan tỏa ra không khí. Tôi ngồi đối diện anh, chủ tâm nhìn anh cẩn thận cắt miếng thịt, đặt sang đĩa tôi với một sự chu đáo tự nhiên. “Em ăn đi, đừng ngại.” Anh nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như trẻ con. Giữa không gian ấm áp đó, anh kể tôi nghe về cuộc sống của mình —về những dự án chuyển đổi số anh đam mê cho một Giấc mơ Việt Nam, về những đêm anh ngồi hát bên cây đàn piano, để những giai điệu dẫn lối tâm hồn. Tôi ngạc nhiên khi biết anh không chỉ là một chuyên gia chiến lược tầm vóc quốc tế, mà còn là một nghệ sĩ đa tài: hát nhạc Trịnh với giọng trầm ấm, chơi piano điều luyện, từng là cầu thủ bóng đá, thợ lặn chuyên nghiệp, và còn biết chăm sóc chó mèo với tình yêu thương giản dị đến lạ. Ngay cả việc dọn phân cho chúng cũng tươi cười không ngại… “Chẳng có gì là không làm được khi mình yêu thương điều đó.” Anh cười. Khi chúng tôi bước vào rạp, màn hình lớn sáng lên với những cảnh quay rực rỡ, nhưng tâm trí tôi không thực sự đặt vào bộ phim. Tôi chỉ nhớ khoảnh khắc anh quay sang, khẽ thì thầm giữa tiếng cười rộn ràng của khán giả: về phân cảnh đàn piano bị hỏng. “Lúc nào anh sẽ đàn cho em nghe, một bản thật đặc biệt.” Chúng tôi dần phát hiện ra có quá nhiều điểm chung—từ tình yêu âm nhạc, sách vở, đến những ước mơ giản dị của nghề giao và một cuộc sống bình yên. Đã có lúc tôi từng nói với a “Mình gặp nhau mới ba tuần, mà em có cảm giác như đã ba mươi năm rồi.” Anh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ: “Không phải ba mươi năm đâu, mà là cả trăm năm, em ạ.” Lúc đó, tôi biết trái tim mình đã tìm thấy bến đỗ của cuộc đời.
Ngày 8/3: Gió Và Tự Do
Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là vào một ngày 8/3, khi Hà Nội chớm bước vào những ngày xuân rực rỡ. Anh xuất hiện trên chiếc mô tô phân khối lớn màu vàng. Tôi gần như không tin vào mắt mình —chàng trai trầm lặng trong bệnh viện ngày nào giờ đây như một cơn gió tự do, phóng khoáng và mãnh liệt. Anh cười, đưa tôi chiếc mũ bảo hiểm màu vàng . ― − “Lên xe đi, anh chở em một vòng Hà Nội.” Tôi ngoan ngoãn ngồi lên, vòng tay vô thức ôm lấy anh. Tiếng động cơ khẽ gầm lên, đưa chúng tôi lao vào dòng chảy của thành phố. Gió xuân ùa qua, lùa mát rượi trên má, cuốn theo hương hoa sữa còn vương lại từ mùa cũ. Hà Nội khi ấy như một bản tình ca, vừa quen thuộc vừa mới mẻ qua từng cung đường: Hồ Gươm ánh nước lấp lánh trong nắng sớm, Nhà Hát Lớn trầm mặc dưới tán cây xanh, những góc phố rêu phong ôm trọn những câu chuyện cũ. Anh dừng xe trước một quán phở nhỏ nép mình giữa lòng phố cổ Phở Sướng. Hơi nước dùng nóng hổi tỏa ra mùi hương thanh ngọt của xương hầm, quện với quế, hồi và chút hành tây xắt nhỏ. Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên bát phở nghi ngút khói, không vội vàng, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này mãi mãi. Bỗng, anh trầm giọng kể tôi nghe về Mẹ−người phụ nữ anh yêu thương nhất, nhưng cũng là người đã mãi mãi rời xa trong chính bệnh viện nơi chúng tôi gặp nhau. — “Mẹ anh lúc nào cũng dành những thứ ngon nhất cho anh, còn bà thì chỉ ăn những gì còn thừa lại, sợ lãng phí.” Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt xa xăm như lạc về một miền ký ức cũ. “Có lẽ mẹ đã dẫn anh đến gặp em, để anh không còn cô đơn nữa.” Lời nói của anh khiến tôi khựng lại. Tôi siết nhẹ tay anh, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, như một nhịp đập đồng điệu của hai tâm hồn từng chịu tổn thương. Lúc ấy, tôi hiểu rằng tình yêu này không chỉ là một sự tình cờ, mà còn là món quà từ những người đã rời xa—một sợi dây vô hình của định mệnh, lặng lẽ kết nối hai con người trong dòng chảy của cuộc đời.
Những Ngày Tháng Đầy Yêu Thương
Một năm trôi qua, tình yêu của chúng tôi ngày càng sâu đậm, như một cây xanh lớn lên qua những mùa mưa nắng. Anh đưa tôi đi khắp Việt Nam, từ Sài Gòn hoa lệ với những con đường rợp bóng cây, đến Đà Lạt mộng mơ chìm trong sương sớm, rồi Vũng Tàu bình yên với tiếng sóng vỗ về những buổi chiều dịu dàng. Tôi từng nghĩ Hà Nội là nơi duy nhất tôi thuộc về, nhưng chính anh đã mở ra cho tôi một thế giới rộng lớn hơn, với những câu chuyện mới, những miền đất mới, và cả những phần con người tôi mà trước đây tôi chưa từng nhận ra.
Rồi chúng tôi cùng nhau đến Hà Giang, băng qua những con đèo uốn lượn giữa núi non hùng vĩ, nơi có một ngôi trường nhỏ nằm cheo leo trên đỉnh núi. Những đứa trẻ vùng cao chào đón chúng tôi bằng những nụ cười trong veo, bằng đôi mắt sáng ngời khi nâng niu từng trang sách mới. Có những ngày, chúng tôi đổ mồ hôi trên sàn tập Karate. Có những ngày, chúng tôi chung tay xây nên những viên gạch đầu tiên cho một ngôi trường từ thiện, lặng lẽ chứng kiến những niềm hy vọng nảy nở từ khó khăn.
Và rồi, vào một buổi chiều bên dòng sông Hương, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, anh đối diện tôi với ánh mắt chan chứa niềm yêu thương. Trong tay anh là một chiếc nhẫn nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Giọng anh trầm ấm, còn tay tôi thì run run. Nước mắt tôi lăn dài, không phải vì buồn, mà vì niềm hạnh phúc vỡ òa.
Chúng tôi có một lễ đính hôn giản dị, không xa hoa, không rộn ràng, chỉ có Thầy Cô và những người bạn thân thiết. Tôi càng thấm thía hơn bao giờ hết ý nghĩa của hành trình chúng tôi đã cùng nhau đi qua. Tình yêu không phải là những lời hứa hoa mỹ, không chỉ là những buổi hẹn hò lãng mạn hay những món quà đắt tiền. Tình yêu là những khoảnh khắc giản dị nhưng sâu sắc…là cái nắm tay thật chặt giữa hành lang bệnh viện lạnh lẽo, là những buổi tối tựa đầu vào nhau sau một ngày dài mệt mỏi, là ánh mắt trao nhau không cần lời nói mà vẫn hiểu thấu lòng nhau. Tình yêu là hành trình chữa lành, là ngọn gió cuốn đi những vết thương cũ, để lại trong tim một khoảng trời bình yên. Hành trình của chúng tôi bắt đầu từ một nơi chẳng ai ngờ tới—một bệnh viện lão khoa, nơi mà nỗi buồn và hy vọng đan xen, nơi mà mất mát và yêu thương cùng tồn tại. Nhưng chính từ đó, chúng tôi đã tìm thấy nhau, đã cùng nhau viết nên một câu chuyện đẹp về sự kiên cường của niềm tin. Tình yêu của chúng tôi là minh chứng rằng, chỉ cần có sự thấu hiểu và đồng hành, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, và mọi khoảnh khắc đều có thể trở thành vĩnh cửu. Khi tôi nhìn lại bức ảnh đầu tiên trong bệnh viện–nơi anh cầm ống thở oxy và tôi ôm cuốn sách Hành Trình Xa Xứ—hay bức ảnh trên đường phố Hà Nội, nơi chúng tôi rong ruổi cùng gió, tôi nhận ra rằng tình yêu không chỉ là đích đến, mà là cả hành trình. Và nơi tình yêu bắt đầu… cũng chính là nơi hạnh phúc mãi mãi đong đầy.

Cuộc đời tựa một cuốn tiểu thuyết với những chương hồi bất ngờ, nơi những cuộc gặp gỡ tưởng như tình cờ lại có thể hóa thành những mối nhân duyên định mệnh, kéo hai tâm hồn xa lạ xích lại gần nhau, rồi thay đổi họ mãi mãi. Có những mối tình không khởi nguồn từ những điều đẹp đẽ nhất, mà lại nảy nở giữa những vết thương, trong những góc khuất của nỗi buồn hay giữa những hành lang im lặng của mất mát. Nhưng chính tại nơi tưởng chừng chỉ có bóng tối vây quanh, tình yêu vẫn lặng lẽ nảy mầm như một bông hoa dại kiên cường vươn lên từ kẽ đá, mạnh mẽ và thuần khiết. Chúng tôi không gặp nhau dưới ánh hoàng hôn lãng mạn bên bờ biển hay trong một quán cà phê ngập tràn hương vị và thanh âm của những bản tình ca. Cũng chẳng phải trong một buổi tiệc lung linh ánh đèn hay một chuyến hành trình đầy bất ngờ. Chúng tôi tìm thấy nhau ở một nơi mà ít ai nghĩ rằng tình yêu có thể bén rễ—một bệnh viện lão khoa, nơi mùi thuốc sát trùng quẩn quanh trong không khí, nơi những bánh xe đẩy lăn đều trên sàn gạch lạnh lẽo, hòa cùng nhịp đập đơn điệu của máy đo tim, tạo nên một bản giao hưởng trầm buồn của thời gian. Ấy vậy mà giữa những ngày tháng tưởng chừng nặng nề ấy, tôi lại tìm thấy chân ái của đời mình, một tình yêu dịu dàng nhưng mãnh liệt, đến như một phép màu giữa những điều tưởng chừng khắc nghiệt nhất.
Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Tôi đến bệnh viện mỗi ngày để chăm sóc bố, người vừa trải qua một cơn tai biến nặng nề. Những tháng ngày ấy là một chuỗi thử thách khắc nghiệt, nơi tôi phải đối mặt với sự mong manh của sự sống và cái bóng dài của hy vọng đang dần phai nhạt. Tôi ngồi bên giường bố, nhìn ông cố gắng nhúc nhích những ngón tay run rẩy, đôi mắt mờ đục ánh lên chút kiên cường còn sót lại. Mỗi cử động nhỏ của ông là một chiến thắng, nhưng cũng là một lời nhắc nhở đau đớn về những gì bệnh tật đã cướp đi. Không một phút giây nào tôi thôi gọi tên bố, sợ rằng nếu không, ông sẽ mãi mãi chìm vào giấc ngủ không ngày tỉnh lại.
Bệnh viện với những bức tường trắng toát và hành lang dài hun hút như một mê cung của nỗi buồn. Tiếng bước chân vội vã của y tá, tiếng rên khẽ của những bệnh nhân lớn tuổi, thỉnh thoảng lại có những tiếng gào thét vì đau đớn và tiếng máy móc đều đều như một nhịp thở nhân tạo…tất cả tạo nên một không gian vừa quen thuộc vừa xa lạ, nơi thời gian dường như ngừng trôi. Tôi đã quen với việc ngồi đó, thỉnh thoảng lấy điện thoại ra xem, chống lại sự trống rỗng trong lòng.
Rồi anh xuất hiện–một người đàn ông trung niên nổi bật như một nốt nhạc lạc nhịp giữa bản giao hưởng buồn bã của bệnh viện. Anh không giống những bệnh nhân lớn tuổi xung quanh, những người có con cháu thay phiên chăm sóc. Tôi thấy anh được đưa vào viện rất nhanh, y tá lập tức gắn ống thở oxy lên mũi anh. Đôi mắt anh đờ đẫn nhưng không hề tuyệt vọng. Đó là ánh mắt của một người đã trải qua mất mát, nhưng vẫn giữ trong lòng một ngọn lửa nhỏ của hy vọng. Những ngày tiếp theo, tôi âm thầm quan sát anh. Anh ít nói, hầu như không giao tiếp với ai. Tôi từng nghĩ anh thật lạnh lùng khi lúc nào cũng cắm mặt vào điện thoại hoặc máy tính dù vẫn đang thở oxy. Ngày qua ngày, anh vẫn lặng lẽ một mình, không ai thăm hỏi hay chăm sóc. Tôi đoán anh không muốn làm phiền người thân với bệnh tình của mình. Anh dường như mải mê với công việc, chẳng màng đến những gì diễn ra xung quanh. Nhưng tôi không biết rằng, từ ngày đầu tiên tôi vào viện, anh đã để ý tôi. Anh lặng lẽ quan sát tôi chăm sóc bố, dõi theo từng cử chỉ ân cần của tôi, thậm chí còn bí mật chụp ảnh tôi lúc nào không hay.
Ngày bố tôi xuất viện cũng là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện. Chỉ vài câu hỏi bâng quơ để xua tan sự im lặng ngột ngạt: – “Em làm gì vậy?” – “Em là giáo viên dạy tiếng Nhật.” Lúc đó, khuôn mặt anh bỗng rạng rỡ hẳn lên. Anh hồ hởi nói: – “Vậy em cho anh xin số điện thoại nhé, sau này anh cho con gái anh học.” Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ anh. Ban đầu chỉ là lời hỏi thăm về tình hình sức khỏe của bố, nhưng rồi dần dần, những cuộc trò chuyện kéo dài hơn, tự nhiên hơn, như thể chúng tôi đã quen thân từ lâu lắm rồi. Chúng tôi bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho nhau. Tôi kể anh nghe về bố, về những ngày ông còn khỏe mạnh, về những bài học quý giá ông đã dạy tôi. Anh kể tôi nghe về những bản nhạc Trịnh mà anh thường hát, về những lần anh đứng trên sân khấu, để âm nhạc xoa dịu những vết thương trong lòng. Chúng tôi không đến với nhau vì thương hại, mà bởi giữa chúng tôi có một sự gắn kết vô hình, như hai mảnh ghép lạc lối cuối cùng cũng tìm thấy nhau. Dù bố tôi đã xuất viện, tôi vẫn quay lại bệnh viện. Không phải vì trách nhiệm, mà vì tôi muốn gặp anh. Sau giờ dạy ở trường, tôi mua chút đồ ăn, rồi chúng tôi tìm một góc hành lang bệnh viện, vừa ăn uống vừa trò chuyện.
Hôm ấy, ánh nắng đầu xuân len qua ô cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt anh một vệt sáng dịu dàng. Anh nhìn tôi thật lâu, rồi khẽ nói: − “Mẹ anh cũng từng nằm ở đây. Và bà đã ra đi mãi mãi.” Giọng anh trầm xuống, như một nốt nhạc ngân dài rồi tan vào không gian. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay anh, cảm nhận những ngón tay anh siết nhẹ lại. Có những nỗi đau không cần lời an ủi, chỉ cần một cái chạm tay, một ánh mắt, là đủ để nói rằng: “Anh không cô đơn nữa.” ။ Và cũng từ giây phút ấy, tôi biết rằng định mệnh đã sắp đặt cho chúng tôi một cuộc gặp gỡ không thể nào quên. Bức ảnh đầu tiên của chúng tôi được chụp vào những ngày đầu gặp gỡ, giữa không gian tĩnh lặng của bệnh viện. Anh khoác trên mình chiếc áo bệnh nhân xanh nhạt, ống thở oxy vẫn còn vắt ngang sống mũi, nhưng nụ cười thì rạng rỡ như một lời khẳng định rằng anh vẫn đang chiến đấu kiên cường. Tôi đứng phía sau, khoác chiếc áo len màu hồng phấn, quàng khăn trắng, trong tay ôm chặt cuốn Hành Trình Xa Xứ. Trên bìa sách, hình ảnh một người đàn ông đeo kính hiện lên rõ nét, cùng dòng chữ vàng nổi bật trên nền xanh thẫm—tên của tác giả, cũng chính là anh.
Chúng tôi đứng trước tấm rèm màu be, nơi ánh sáng buổi chiều len qua ô cửa sổ, phủ lên không gian một lớp sắc vàng ấm áp. Trong khoảnh khắc ấy, thời gian như ngừng trôi. Bức ảnh không chỉ là một tấm hình lưu niệm, mà còn là cột mốc đánh dấu sự khởi đầu của một hành trình—một thứ tình cảm lặng lẽ nảy mầm giữa hai con người tưởng chừng đã bị số phận lãng quên. Anh nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh niềm hy vọng: — “Chỉ muốn ra viện ngay để dẫn em đi cà phê.” Ngày anh xuất viện, chúng tôi quyết định đánh dấu sự khởi đầu mới bằng một buổi hẹn hò đáng nhớ. Anh rủ tôi đi xem Mai, bộ phim đang gây sốt khắp Hà Nội. Thế nhưng khi đến rạp, chúng tôi chợt nhận ra hàng người xếp dài dằng dặc, vé đã bán hết từ lâu. “Vậy mình xem Đào và Phở nhé?” Anh đề nghị, giọng pha chút tinh nghịch. Tôi gật đầu, mỉm cười. “Cũng được.” Vì vẫn còn nhiều thời gian trước giờ chiếu phim, chúng tôi quyết định tìm một quán ăn nhẹ. Anh dẫn tôi đến một quán bít tết gần rạp. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt lên những chiếc bàn gỗ bóng loáng, hương bơ tan chảy quện vào mùi thịt bò nướng trên chảo nóng, lan tỏa ra không khí. Tôi ngồi đối diện anh, chủ tâm nhìn anh cẩn thận cắt miếng thịt, đặt sang đĩa tôi với một sự chu đáo tự nhiên. “Em ăn đi, đừng ngại.” Anh nhìn tôi, đôi mắt lấp lánh như trẻ con. Giữa không gian ấm áp đó, anh kể tôi nghe về cuộc sống của mình —về những dự án chuyển đổi số anh đam mê cho một Giấc mơ Việt Nam, về những đêm anh ngồi hát bên cây đàn piano, để những giai điệu dẫn lối tâm hồn. Tôi ngạc nhiên khi biết anh không chỉ là một chuyên gia chiến lược tầm vóc quốc tế, mà còn là một nghệ sĩ đa tài: hát nhạc Trịnh với giọng trầm ấm, chơi piano điều luyện, từng là cầu thủ bóng đá, thợ lặn chuyên nghiệp, và còn biết chăm sóc chó mèo với tình yêu thương giản dị đến lạ. Ngay cả việc dọn phân cho chúng cũng tươi cười không ngại… “Chẳng có gì là không làm được khi mình yêu thương điều đó.” Anh cười. Khi chúng tôi bước vào rạp, màn hình lớn sáng lên với những cảnh quay rực rỡ, nhưng tâm trí tôi không thực sự đặt vào bộ phim. Tôi chỉ nhớ khoảnh khắc anh quay sang, khẽ thì thầm giữa tiếng cười rộn ràng của khán giả: về phân cảnh đàn piano bị hỏng. “Lúc nào anh sẽ đàn cho em nghe, một bản thật đặc biệt.” Chúng tôi dần phát hiện ra có quá nhiều điểm chung—từ tình yêu âm nhạc, sách vở, đến những ước mơ giản dị của nghề giao và một cuộc sống bình yên. Đã có lúc tôi từng nói với a “Mình gặp nhau mới ba tuần, mà em có cảm giác như đã ba mươi năm rồi.” Anh nắm lấy tay tôi, siết nhẹ: “Không phải ba mươi năm đâu, mà là cả trăm năm, em ạ.” Lúc đó, tôi biết trái tim mình đã tìm thấy bến đỗ của cuộc đời.
Ngày 8/3: Gió Và Tự Do
Lần thứ hai chúng tôi gặp nhau là vào một ngày 8/3, khi Hà Nội chớm bước vào những ngày xuân rực rỡ. Anh xuất hiện trên chiếc mô tô phân khối lớn màu vàng. Tôi gần như không tin vào mắt mình —chàng trai trầm lặng trong bệnh viện ngày nào giờ đây như một cơn gió tự do, phóng khoáng và mãnh liệt. Anh cười, đưa tôi chiếc mũ bảo hiểm màu vàng . ― − “Lên xe đi, anh chở em một vòng Hà Nội.” Tôi ngoan ngoãn ngồi lên, vòng tay vô thức ôm lấy anh. Tiếng động cơ khẽ gầm lên, đưa chúng tôi lao vào dòng chảy của thành phố. Gió xuân ùa qua, lùa mát rượi trên má, cuốn theo hương hoa sữa còn vương lại từ mùa cũ. Hà Nội khi ấy như một bản tình ca, vừa quen thuộc vừa mới mẻ qua từng cung đường: Hồ Gươm ánh nước lấp lánh trong nắng sớm, Nhà Hát Lớn trầm mặc dưới tán cây xanh, những góc phố rêu phong ôm trọn những câu chuyện cũ. Anh dừng xe trước một quán phở nhỏ nép mình giữa lòng phố cổ Phở Sướng. Hơi nước dùng nóng hổi tỏa ra mùi hương thanh ngọt của xương hầm, quện với quế, hồi và chút hành tây xắt nhỏ. Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên bát phở nghi ngút khói, không vội vàng, như thể muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này mãi mãi. Bỗng, anh trầm giọng kể tôi nghe về Mẹ−người phụ nữ anh yêu thương nhất, nhưng cũng là người đã mãi mãi rời xa trong chính bệnh viện nơi chúng tôi gặp nhau. — “Mẹ anh lúc nào cũng dành những thứ ngon nhất cho anh, còn bà thì chỉ ăn những gì còn thừa lại, sợ lãng phí.” Anh cười nhẹ, nhưng ánh mắt xa xăm như lạc về một miền ký ức cũ. “Có lẽ mẹ đã dẫn anh đến gặp em, để anh không còn cô đơn nữa.” Lời nói của anh khiến tôi khựng lại. Tôi siết nhẹ tay anh, cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang, như một nhịp đập đồng điệu của hai tâm hồn từng chịu tổn thương. Lúc ấy, tôi hiểu rằng tình yêu này không chỉ là một sự tình cờ, mà còn là món quà từ những người đã rời xa—một sợi dây vô hình của định mệnh, lặng lẽ kết nối hai con người trong dòng chảy của cuộc đời.
Những Ngày Tháng Đầy Yêu Thương
Một năm trôi qua, tình yêu của chúng tôi ngày càng sâu đậm, như một cây xanh lớn lên qua những mùa mưa nắng. Anh đưa tôi đi khắp Việt Nam, từ Sài Gòn hoa lệ với những con đường rợp bóng cây, đến Đà Lạt mộng mơ chìm trong sương sớm, rồi Vũng Tàu bình yên với tiếng sóng vỗ về những buổi chiều dịu dàng. Tôi từng nghĩ Hà Nội là nơi duy nhất tôi thuộc về, nhưng chính anh đã mở ra cho tôi một thế giới rộng lớn hơn, với những câu chuyện mới, những miền đất mới, và cả những phần con người tôi mà trước đây tôi chưa từng nhận ra.
Rồi chúng tôi cùng nhau đến Hà Giang, băng qua những con đèo uốn lượn giữa núi non hùng vĩ, nơi có một ngôi trường nhỏ nằm cheo leo trên đỉnh núi. Những đứa trẻ vùng cao chào đón chúng tôi bằng những nụ cười trong veo, bằng đôi mắt sáng ngời khi nâng niu từng trang sách mới. Có những ngày, chúng tôi đổ mồ hôi trên sàn tập Karate. Có những ngày, chúng tôi chung tay xây nên những viên gạch đầu tiên cho một ngôi trường từ thiện, lặng lẽ chứng kiến những niềm hy vọng nảy nở từ khó khăn.
Và rồi, vào một buổi chiều bên dòng sông Hương, khi ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời, anh đối diện tôi với ánh mắt chan chứa niềm yêu thương. Trong tay anh là một chiếc nhẫn nhỏ, lấp lánh dưới ánh nắng chiều. Giọng anh trầm ấm, còn tay tôi thì run run. Nước mắt tôi lăn dài, không phải vì buồn, mà vì niềm hạnh phúc vỡ òa.
Chúng tôi có một lễ đính hôn giản dị, không xa hoa, không rộn ràng, chỉ có Thầy Cô và những người bạn thân thiết. Tôi càng thấm thía hơn bao giờ hết ý nghĩa của hành trình chúng tôi đã cùng nhau đi qua. Tình yêu không phải là những lời hứa hoa mỹ, không chỉ là những buổi hẹn hò lãng mạn hay những món quà đắt tiền. Tình yêu là những khoảnh khắc giản dị nhưng sâu sắc…là cái nắm tay thật chặt giữa hành lang bệnh viện lạnh lẽo, là những buổi tối tựa đầu vào nhau sau một ngày dài mệt mỏi, là ánh mắt trao nhau không cần lời nói mà vẫn hiểu thấu lòng nhau. Tình yêu là hành trình chữa lành, là ngọn gió cuốn đi những vết thương cũ, để lại trong tim một khoảng trời bình yên. Hành trình của chúng tôi bắt đầu từ một nơi chẳng ai ngờ tới—một bệnh viện lão khoa, nơi mà nỗi buồn và hy vọng đan xen, nơi mà mất mát và yêu thương cùng tồn tại. Nhưng chính từ đó, chúng tôi đã tìm thấy nhau, đã cùng nhau viết nên một câu chuyện đẹp về sự kiên cường của niềm tin. Tình yêu của chúng tôi là minh chứng rằng, chỉ cần có sự thấu hiểu và đồng hành, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, và mọi khoảnh khắc đều có thể trở thành vĩnh cửu. Khi tôi nhìn lại bức ảnh đầu tiên trong bệnh viện–nơi anh cầm ống thở oxy và tôi ôm cuốn sách Hành Trình Xa Xứ—hay bức ảnh trên đường phố Hà Nội, nơi chúng tôi rong ruổi cùng gió, tôi nhận ra rằng tình yêu không chỉ là đích đến, mà là cả hành trình. Và nơi tình yêu bắt đầu… cũng chính là nơi hạnh phúc mãi mãi đong đầy.

Giáo Sư Xoay Mến Tặng

Xem video cưới của chúng tôi

Được ai đó yêu sâu sắc sẽ mang lại cho bạn sức mạnh, trong khi yêu ai đó sâu sắc sẽ cho bạn dũng khí.

Tiệc Cưới

Xác Nhận Tham Dự Tiệc Cưới 18/04/2025

Một lời chúc của bạn chắc chắn sẽ làm cho đám cưới của chúng tôi có thêm một niềm hạnh phúc!


[contact-form-7 id=”412c073″ title=”Form liên hệ 1″]

Mừng cưới

z6461063282712_fc76419570560908aafd3ef1a1e43cb0

Photo album

Video album

Thank you!


Bấm vào đây